Trang chủ Liên hệ

Câu chuyện Ngu Công dọn núi

vanphongphamhaigiang 02/12/2021

NGU CÔNG DỌN NÚI

Ngày xưa, Phía nam châu Ký vùng Trực Lệ, Sơn Tây, có hai quả núi Thái hàng và Vương Ốc to bảy trăm dặm, cao hơn muôn thước, cây cối rậm, ác thú nhiều, đi lại khó.

Ở chân núi có một cái nhà của ông lão tên là Ngu Công tuổi đã chín mươi.

Ngu Công thấy vì núi mà nhà ở chướng ngại, đường đi bất tiện, lấy làm bực tức. Một hôm, cụ họp cả vợ con, người nhà lại bàn rằng:

- Ta muốn cùng các ngươi hết sức bạt phang hai quả núi này thì có nên không?

Ai nấy đều thuận. Chỉ có người vợ ngần ngại, hỏi vặn rằng:

- Sức ông không bạt nổi một cái gò, thì làm thế nào bạt được những hai quả núi? Mà dù cho có sức bạt được nữa, thì đất, đá định đem đổ đi đâu?

Ngu Công nói:

- Khuân đổ ra bể Đông.

Đoạn Ngu Công đem con cháu cùng cả họ ra phá núi, kẻ đục đá, người đào đất, kẻ đầu đội, người vai mang, hết ngày ấy sang tháng khác. Láng giềng có đứa bé mới tám tuổi, con người đàn bà hoá, cũng xin đi làm giúp, hàng năm mới về một lần...

 

Gần miền đó có một ông lão khác, tên là Trí tẩu thấy vậy, cười Ngu Công và can rằng:

- Sao khờ dại vậy! Mình thì tuổi tác, núi thì cao nhớn, phá thế nào nổi!

Ngu Công thở dài nói:

- Ngươi không bền lòng. Bền lòng thì việc gì cũng phải được. Ngươi không bằng người đàn bà hoá, đứa trẻ con thơ. Ta già, ta chết, đã có con ta. Hết đời con ta, đã có cháu ta, hết đời cháu ta đã có chắt ta, con con cháu cháu ta sinh hạ vô cùng mà núi thì bao giờ cũng vậy, lo gì không bạt nổi.

Trí tẩu nghe nói, nín lặng, không nói được lời nào.

Sau này vùng phía Nam châu Ký không có núi non chướng ngại, đi lại thuận tiện là nhờ có Ngu Công.

 

>>> Văn phòng phẩm Hải Giang luận bàn về Ngu Công dọn núi xưa và nay

Xưa kia ông lão Ngu Công 90 tuổi, chỉ có người trong một nhà, một họ và ít người lân cận giúp tay mà đã bạt được hai quả núi Thái hàng và Vương Ốc to bảy trăm dặm, cao hơn muôn thước. Hết đời này không làm được thì đến đời sau, cứ theo đuổi mãi như thế, thì ở đời còn có cái gì gọi là khó được nữa? Tấm gương kiên nhẫn của Ngu Công thực đáng để truyền lại mãi trăm đời về sau.

 

Năm 1950, Bác Hồ kính yêu của chúng ta, khi đi thăm, đã tặng đội Thanh niên xung phong có nhiệm vụ bạt rừng mở núi và bảo vệ tuyến đường quan trọng: Cao Bằng - Bắc Kạn - Thái Nguyên bài thơ nổi tiếng:

“Không có việc gì khó

Chỉ sợ lòng không bền

Đào núi và lấp biển

Quyết chí ắt làm lên”.

 

Bài thơ của Bác Hồ nêu rõ vai trò quyết định của nhân tố con người trong việc khắc phục khó khăn. Bài thơ của Bác Hồ đã cổ vũ, tiếp thêm sức mạnh cho chúng ta vượt qua khó khăn, đánh đuổi thực dân Pháp, đế quốc Mỹ giành độc lập tự do, xây dựng Đất nước Việt nam Vững mạnh, Phồn vinh.

Bài viết liên quan